Sau đó, quần áo từng cái một rơi xuống, quần cũng không còn nữa, bây giờ đã không thể suy nghĩ gì thêm nữa.
Tóm lại, tình cảm và dục vọng hoàn toàn không thể khống chế được.
Tôi không biết anh vốn định ăn tôi trong phòng làm việc hay là lúc đầu chỉ định ăn chút “điểm tâm”, sau đó không kiềm chế được nên...
Lúc chúng tôi về đến nhà đã là rạng sáng.
“Như à? Em đã ăn no chưa?” Anh lái xe, nhếch miệng cười.
“Hình như là chỉ có anh đang ăn mà?” Tôi không phục.
“Ồ? Cuối cùng thì ai ăn ai đây?”
Anh liếc mắt nhìn tôi, ý tứ rõ ràng.
“Anh là đồ bỉ ổi.” Đối với cấu tạo cơ thể con người mà nói thì đúng là tôi “ăn” anh nhưng chủ đề này vốn không thích hợp để nói!
“Đêm dài yên tĩnh chẳng lẽ không phù hợp để nói chuyện này sao?” Anh cười.
“Chuyện này cứ cho là phải nói thì cũng nên trốn trong chăn rồi nói chứ.” Tôi trả lời.
Anh lại cười: “Vậy thì đợi lúc nữa rồi nói.”
Lời này...tôi và anh ở cùng nhau lâu như vậy, lại vừa làm chuyện ấy xong, nếu ngay cả ý tứ trong câu này mà tôi cũng nghe không hiểu thì sống quá uổng phí rồi.
“Anh vẫn chưa no?” Tôi hỏi, vừa nãy rõ ràng đã...
“ Em tự tính xem, chúng ta đã không làm bao lâu rồi, dù thế nào cũng pahri bù lại những lần nợ trước đó.” Anh giơ một cánh tay lên, xoa xoa khóe môi tôi, bộ dạng chưa thỏa mãn, “ Tôi nhớ em từng hứa sẽ cho tôi ăn bữa lớn, ăn no.”
Tôi...đúng là tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1511242/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.