Tống Thiên Ngân ngây người: “Cô là hình người màu đỏ vừa rồi sao?” Tôi”a” một tiếng, quay đầu lại lần nữa, đối mặt với quái vật Dạ Xoa, ném kiếm Trảm Thi, cầm lấy xương cốt chiến kích, phất qua tóc mái trước trán, mặt mày khế giương lên: “Con người của tôi, thích nhất là chuyện không thể khiêu chiến, da của ông càng dày, tôi càng muốn cắt nó trước mặt ông xem” Dạ Xoa trở nên nghiêm túc: “Cô bé này, hơi thở trên người rất kỳ lạ, luôn có cảm giác như đã từng quen biết từ ngàn vạn năm trước vậy.
Nhưng lại không nhớ nổi…”
“Bây giờ lôi kéo muốn làm quen với tôi, muộn rồi”
Dứt lời, tôi như một viên đạn bắn về phía quái vật Dạ Xoa.
Quái vật Dạ Xoa giơ cái nĩa lớn lên ngăn lại, xương cốt chiến kích của tôi vung xuống, một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên, cái nĩa gãy thành làm hai, quái vật Dạ Xoa lui về phía sau hai bước: “Cô….
Năng lực của cô như thế nào lại đột nhiên…”
Tôi nhảy lên không trung, sau lưng mọc ra cánh, dưới ánh sáng trăng yếu ớt của Tống Thiên Ngân, phát ra nụ cười quỷ dị vô cùng: “Bây giờ biết Sợ rồi sao? Ông vẫn còn sợ hãi nhiều đấy!”
Mu bàn tay bị tôi dùng răng cắt qua, máu chảy ra, lan vào hai tay tôi, nhiềm vào xương cốt chiến kích, tôi giơ cao chiến kích, ở trong lòng nhẩm niệm tà thuật máu, máu chảy trên không trung ngưng tụ lại chô, biến thành một thanh kiếm máu khổng lồ, kiếm máu từ từ di động về phía trước, cùng với xương cốt chiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ma-cua-em/2430881/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.