Mùng một tết, trời vừa sáng, Lê Tiêu đã dẫn An An đi ra ngoài quét tuyết, địa thế ở bên biệt thự cao, tuyết khá lớn, cửa chất tuyết thật dày, đề phòng đường trơn, Lê Tiêu không chỉ tự mình cầm chổi quét tuyết, còn kéo con gái tới.
Hai người dọn dẹp sạch sẽ tuyết trên đường nhỏ trong sân, còn có bậc thang dưới mái hiên và tuyết phía ngoài cửa đều quét đi, bận rộn cả buổi sáng, khi trở về An An nóng đến mặt đỏ chót.
Trong nhà không có người nào, năm nay dì không trở về, dì bảo mẫu cũng trở về nhà, chỉ có cả nhà bọn họ, còn quạnh quẽ hơn năm rồi.
Giang Nhu vào nhà bếp hâm nóng đồ ăn tối hôm qua chưa ăn hết, sau đó nấu một nồi sủi cảo và mì gà.
An An vừa vào cửa đã mách lẻo với Giang Nhu, tức giận nói: "Mẹ, cha rất xấu, cha bảo con quét, bản thân lại trốn ở bên cạnh lười biếng."
Lê Tiêu đi ở phía sau nghe vậy nở nụ cười, lấy cái mũ trên đầu xuống, sau đó phủi tuyết trên bả vai, "Cha lười biếng hồi nào? Tuyết trên đường, bên ngoài đều là cha quét."
Bây giờ An An cũng không dễ gạt nữa, "Chỗ đó có to bao nhiêu đâu? Tất cả tuyết trong sân đều là con quét đấy."
Lê Tiêu không nói lời nào, hắng giọng một cái, không hề có tự giác bắt nạt người, còn nghiêm túc nói: "Cha lớn tuổi, đương nhiên không giỏi bằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/32315/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.