Dưới đệm hương bồ, những trận gió như đạo dịch cốt, thanh loan theo phản xạ muốn giúp tôi cản trở âm tà nhập thể, nhưng cô ấy chỉ là hồn phách, những cái âm khí đó xuyên qua người cô ấy xông vào da thịt tôi, lập tức cắt thịt chặt xương, đôi tay máu tươi đầm đìa.
Trên tay, nhẫn li long ánh sáng đỏ ảm đạm đi vài lần, giống như đứa trẻ sợ hãi nhịn đau, nhịn vài cái đột nhiên bùng phát một cơn bão ánh sáng đỏ, xung quanh, xương cốt bị ánh sáng đỏ nuốt hết, hoá thành bột mịn.
Tôi không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm nhận được từng đợt gió lạnh như đao, một đao cứa toàn da thịt……cả người đều đau, không có chỗ nào da thịt hoàn hảo.
Thanh loan hoảnh sợ nói:” ” cô ấy là ai? Cô ấy rốt cuộc là ai? Thanh nhụy tỷ tỷ, sao cô ấy lại có chương ngọc của đế quân đại nhân —– chúng ta mau đi cứu cô ấy”.
Cứu tôi…
Tôi cảm giác mình chìm trong một mảnh rét lạnh, một màn sương đen quanh quẩn trước mặt tôi, cuối cùng ngưng tụ thành hình đầu người, mờ nhạt nhìn được mắt, mũi, môi …
” Mộ tiểu kiều, ác niệm của ngươi là gì?”,
Cảnh tượng này giống như trình bán tiên giúp bố tôi nhổ âm khí.
Giang khởi vân khi đó cũng đã hỏi tôi, mộ tiểu kiều, em có ác niệm gì không?
… Ghen có tính không?
Tôi mềm yếu lại nhẫn nhục chịu đựng, chỉ nghĩ bản thân sẽ phải chết, nào cái ác niệm nào?.
Kẻ mạnh mới có ác niệm, kẻ yếu chỉ có yếu đuối
Đầu đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-la-diem-vuong/2506773/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.