Cái gì?... Tôi thầm kêu một tiếng.
Quả là ngủ cùng thì đã ngủ cùng, nhưng tôi vẫn cảm thấy lần này có điều gì đó thật đặc biệt. Tôi cúi đầu “vâng” một tiếng.
Hơn nữa hôm nay khi ở thư viện, Đàm Thiến nói, tôi đã có tình cảm với Khúc Thiên. Kỳ thật đó không phải là với Khúc Thiên, mà chính là với Sầm Tổ Hàng.
Tôi đi vòng qua anh ấy, khi chuẩn bị đi về phòng thì anh ấy đi theo ngay sau tôi. Có lẽ do tâm trạng nặng nề, tôi theo thói quen muốn về nằm trên chiếc giường trúc của mình. Nhưng khi tôi vừa đi qua cửa phòng của Sầm Tổ Hàng thì anh ấy kéo tôi lại: “Còn định đi đâu?”
Tôi sửng sốt một chút, mới quay lại phòng kia. Tôi dám nói, lúc này mặt tôi đã đỏ bừng. Điều này… thật không bình thường.
Anh ấy cũng không nói gì thêm mà đi vào giường nằm, nhắm hai mắt lại. Cảm giác giống như khi anh ấy ngủ trên giường của tôi vậy. Anh ấy nhắm mắt lại, tôi mà còn nói gì nữa thì có phải là làm kiêu không. Cho nên tôi cũng nằm xuống giường, chỉ là rất tự giác nằm cách xa anh ấy nhất có thể. Ai cũng không chạm vào ai, dù sao giường này rất lớn.
Ngủ như này, so với lúc trước anh ấy nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi thì còn cách xa hơn.
Có lẽ là lâu lắm rồi tôi không ngủ trên giường lớn mềm mại như này, nếu so thì chiếc giường trúc nhỏ bé của tôi thật sự không thoải mái, vậy mà mấy buổi tối, Sầm Tổ Hàng lại sang bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-la-quy/1881535/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.