Vũ Tuyết Trang run rẩy nói: "Huyết áp của bệnh nhân đang giảm mạnh, nhịp tim của...!ngừng rồi..."
Là một bác sĩ, điều khiến họ sợ nhất là khi nghe đến cái chết của bệnh nhân, điều này sẽ dẫn đến cảm giác thất bại cho các bác sĩ,hủy hoại lòng tự tin.
Tất nhiên, điều phiền muộn nhất là họ sẽ tự trách mình vô dụng không lay chuyển được trời đất.
"Vũ Tuyết Trang, bỏ điện thoại của cô xuống, hồi sức cấp cứu cho bệnh nhân."
Trái ngược với sự rụt rè của Vũ Tuyết Trang, Trần Khả Như bình tĩnh ra lệnh, đưa ra quyết định vô cùng dứt khoát.
Vũ Tuyết Trang lúc đầu thực sự rất hoảng sợ, hai tay vội vàng, nhưng Trần Khả Như lúc đó vô cùng bình tĩnh, tựa như một nữ anh hùng dũng cảm không sợ hãi, sau nhiều năm như vậy, hình ảnh này đã in đậm lại trong tâm trí cô ấy.
Cô luôn khiến Vũ Tuyết Trang cảm thấy tự hào.
Điều mà Vũ Tuyết Trang không biết là lúc đó Trần Khả Như chỉ là đang giả vờ ép bản thân mình phải bình tĩnh.
Cô dùng sự mất mát và đả kích để nhanh chóng điều chỉnh thành lòng tự tin cố gắng hồi sức cấp cứu cho bệnh nhân.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ,phải cứu anh ta, cô phải làm mọi cách để cứu anh ta.
Cả người cô bị mồ hôi lạnh của mình làm cho ướt đẫm, hết bên này lại bên kia, hai tay cũng vô cùng lạnh lẽo đan chồng lên nhau.
Sau tổng cộng bốn giờ giải cứu, Trương Phước Thành đã sống sót.
"Chị Khả Như, nhịp tim và huyết áp đã trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-that-quyen-ru/1871308/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.