“Tốt nhất là em nên cầu nguyện cho ba của em có thể hợp tác với anh, nếu không, em sẽ không có tác dụng, đối với anh người phụ nữ vô dụng, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.” Mục Lăng mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như là sói, “Đặc biệt là người phụ nữ mà anh đã dùng qua.”
“Vô liêm sỉ!” Mặt Cố Bình An đỏ lên, gia giáo tốt đẹp cũng không ngăn nổi cô kích động muốn chửi người.
“Tiểu thư khuê các đúng là tiểu thư khuê các, mắng tới mắng lui cũng chỉ có hai chữ, cần anh dạy em hai câu không?”
Cố Bình An im lặng, quyết định không để ý tới Mục Lăng, người đàn ông này thực sự quá bá đạo, cũng quá vô liêm sỉ, cô cứ coi như không nhìn thấy là được rồi.
“Coi như tôi gả cho anh, lúc nào thì anh có thể thả tự do cho tôi.” Cố Bình An không nhịn được hỏi, dù sao mọi chuyện cũng đã định, nhưng dù sao cô cũng phải tranh thủ dành một chút quyền lợi cho mình, cô phải biết mình bị phán mấy năm hình phạt chứ.
Đột nhiên Mục Lăng nắm chặt cằm Cố Bình An, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, “Em là tiền tài của tôi, nhớ kỹ một câu, tiền tài không có tư cách bàn điều kiện.”
Cố Bình An giãy khỏi lòng bàn tay của hắn, Mục Lăng cũng không làm khó cô, “Khuyên em một câu, ngoan một chút, nghe lời một chút, có thể, cuộc sống của em sẽ dễ chịu hơn.”
“Thiên đạo luân hồi, tôi sẽ nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay của anh.” Cố Bình An cắn răng, “Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1637024/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.