Lục Kiến Nghi vẫn không để ý tới Lục Vinh Hàn như cũ, ngồi ở một bên thản nhiên uống trà một mình.
Lục Vinh Hàn chỉ có thể chủ động nói chuyện với con trai: “Kiến Nghi, gần đây con có bận không?”
“Tàm tạm.” Anh lạnh nhạt đáp lại một câu, không nguyện ý nhiều lời.
Kiến Dao chớp đôi mắt to: “Bố nói, cho dù bận tới mấy đều dành thời gian chơi với bọn cháu.
Chúng cháu mới là người quan trọng nhất của bố.
Một người đàn ông có trách nhiệm nên lấy gia đình làm trọng.” Giọng điệu của cô nhóc như bà cụ non.
Cô nhóc mới hai tuổi nhưng giống như biết hết mọi chuyện, y như cổ linh tinh quái.
Lục Vinh Hàn vô cùng hổ thẹn, một người làm ông nội lại để cháu nội hai tuổi giáo huấn.
Kiến Diệp đặt một quân cờ xuống: “Ông nội, cháu đây là một chiêu lừa trên dối dưới, nhìn xem ông có thể giải vây như thế nào.”
Lục Vinh Hàn cười: “Trong khoảng thời gian này ông nội không chơi cờ với cháu, không nghĩ tới cháu đã học được nhiều chiến thuật như vậy.”
“Cháu là trẻ con, nên học rất nhanh.” Kiến Diệp ngọt ngào ngây thơ nói: “Nhưng mà cháu thường xuyên thua anh trai, cháu còn cần tiếp tục tôi luyện tài đánh cờ.”
Hứa Kiến Quân cười ha ha: “Anh ngay cả em đều thua, chẳng phải sẽ rất mất mặt, sau này cũng đừng lăn lộn trong giới cờ vây nữa.”
Hoa Hiền Phương cười, khắp nhà là đứa bé IQ cao, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Nghe nói chỉ số thông minh của con trai là di truyền từ mẹ, mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-doc-tai-co-vo-nho-co-chut-tam-co/75519/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.