“Tập luyện?” Anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Cảnh diễn gì mà còn cần tập luyện?”
“Giường… giường chiếu…” Diệp Sanh Ca rụt cổ, không dám nhìn thẳng vào anh: “Chỉ .. sợ đến lúc đó không thuận lợi, vậy nên tập luyện trước một chút.”
“Ừm.” Giọng điệu của người đàn ông vẫn không gợn sóng: “Kết thúc chưa?”
“Kết thúc rồi kết thúc rồi!” Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu lại: “Thầy Tần, hay là hôm nay chúng ta đến đây đi?”
Tần Hựu Huy đáng thương vừa mới đứng lên từ dưới đất, anh ta nhìn Kỷ Thời Đình, ánh mắt có chút kinh ngạc nghi ngờ không ổn định.
Tần Hựu Huy không hề biết thân phận của anh nhưng chỉ dựa vào khí thế của người bề trên toát ra từ người đàn ông này đã đủ để anh ta phán đoán rõ ràng tình thế, vì vậy anh ta thức thời không hỏi gì thêm: “Đương nhiên. Hôm nay cô Diệp vất vả rồi. Tiểu Lưu, chúng ta đi thôi.”
“Đợi đã.” Ánh mắt của Kỷ Thời Đình rơi trên tay Tiểu Lưu, nhàn nhạt dặn dò: “Xóa đi.”
Tiểu Lưu sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng.”
Cậu ta luống cuống tay chân xóa bỏ video vừa mới quay đi.
Tần Hựu Huy chộp lấy chiếc áo khoác ở trên sô pha, dẫn theo Tiểu Lưu đi ra ngoài cửa, lúc đi qua Kỷ Thời Đình, anh ta khẽ gật đầu chào hỏi.
Kỷ Thời Đình liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
Trên trán Tần Hựu Huy nhanh chóng toát mồ hôi, anh ta miễn cưỡng cười một cái, rồi mới rời đi.
Từ đầu đến cuối Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-oi-em-muon-lam-nung/2770020/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.