“Ừm.” Người đàn ông khàn giọng đáp, cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô.
Nụ hôn này thật khác thường kéo dài dai dẳng, Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến kích động, cơ thể nhanh chóng mềm nhũn.
“Ngày mai em…” Cô khản giọng nói ra được ba chữ, đôi môi lại bị anh ngậm lấy một lần nữa.
“Anh biết ngày mai em phải dậy sớm.” Anh khẽ cười: “Chỉ một lần thôi, được không?”
Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, cân nhắc đến việc mấy ngày nữa cô phải đến chỗ Trần An Chi thử kính, vết bớt vẫn nên xóa bỏ càng sớm càng tốt, nên mới đỏ mặt gật đầu.
… Hơn nữa, cô chưa bao giờ có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh.
Chỉ là cơn đau nhức còn sót lại từ tối qua vẫn chưa hoàn toàn biến mất, lúc này mà lại bị anh giày vò một trận nữa khiến Diệp Sanh Ca nghi ngờ liệu mình có thể bò dậy nổi vào ngày mai hay không.
Giữa lúc tình nồng cháy, Diệp Sanh Ca bám chặt lấy anh, bên tai là tiếng rên rỉ khàn khàn đầy nam tính quyến rũ của người đàn ông.
Nghĩ đến việc anh cũng từng thân mật như vậy với người phụ nữ khác, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả.
… Sao có thể hoàn toàn không để ý chứ.
Có lẽ là nhận ra sự mất tập trung của cô, Kỷ Thời Đình nắm lấy cằm cô, nụ hôn nóng bỏng khóa chặt đôi môi cô, động tác cũng càng thêm mãnh liệt, khiến đầu óc cô trống rỗng không còn tâm trí nào để suy nghĩ đến những vấn đề khác.
Đến khi kết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-oi-em-muon-lam-nung/2772636/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.