Chung cư Minh được coi là khu trung cao cấp, với cơ sở hạ tầng đầy đủ. Ngay trước cổng khu có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7. Thứ họ cần, chắc chắn có thể mua ở đó.
Kỷ Thời Đình ban đầu định tự đi mua, để cô về nhà đợi trước, nhưng Diệp Sanh Ca lại không đồng ý, kiên quyết muốn đi cùng anh.
“Em mặc ít quá.” Anh khẽ nhíu mày, rõ ràng không đồng tình.
“Vậy anh đi cùng em về mặc thêm áo.” Đầu ngón tay trắng nõn của cô nắm lấy góc áo anh, bỗng trở nên bướng bỉnh lạ thường, như thể không muốn rời xa anh dù chỉ một chút.
Kỷ Thời Đình nhìn chăm chú vào đôi mắt đen sâu của cô, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
…
Diệp Sanh Ca trở về nhà lấy một chiếc áo khoác dày, tiện thể đi vào phòng của Lâm Nhiễm nhìn qua một chút, thấy cô bé đã ngủ say, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, giúp cô bé đóng cửa phòng lại.
Cô quay trở lại phòng khách, nắm lấy tay Kỷ Thời Đình, giọng nhẹ nhàng: “Chúng ta đi thôi.”
Sự phụ thuộc của cô làm Kỷ Thời Đình khẽ dao động, anh ôm lấy hai tay cô, bỗng cười: “Nửa đêm đi mua đồ tránh thai… trước đây chúng ta từng làm việc này chưa?”
Diệp Sanh Ca mặt hơi đỏ lên, cô cắn môi nhìn anh: “Anh không biết à?”
“Làm sao anh biết được.” Anh khẽ nhướn mày, “Anh mất trí nhớ rồi mà.”
Diệp Sanh Ca không biết nói gì.
Biết cô có rối loạn nhân cách, nhưng người đàn ông này vẫn không có phản ứng gì khác lạ, ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-oi-em-muon-lam-nung/2772844/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.