Giọng nói của Kỷ Thời Đình trầm thấp nhưng mang theo sự chân thành đến lạ. Anh mỉm cười nhẹ: “Em nên cảm ơn một fan của em, cô ấy quen biết Giang Dục.”
Diệp Sanh Ca tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
Kỷ Thời Đình không nói thêm gì, chỉ quay sang ra lệnh cho tài xế: “Về biệt thự Thiên Phàm.”
“Về Ngọc Tuyền Cung trước đi.” Diệp Sanh Ca tựa vào ngực anh, nhẹ giọng: “Lâm Nhiễm và Thượng Thiên Ý chắc lo lắng lắm.”
Lâm Nhiễm may mắn chỉ là nhân chứng, không phải nghi phạm nên đã được thả ngay sau khi hoàn thành lời khai.
Kỷ Thời Đình khựng lại một chút rồi hỏi: “Vậy khi nào em sẽ cùng anh về biệt thự Thiên Phàm?”
Diệp Sanh Ca cười, trong mắt long lanh ngấn lệ: “Khi nào em thu xếp xong thì sẽ theo anh về. Dù ông có đuổi em đi, em cũng sẽ bám theo anh.”
Kỷ Thời Đình như thở phào một hơi dài, nâng khuôn mặt cô lên và hôn cô thật sâu. Phải đến một lúc lâu sau, anh mới từ từ rời khỏi đôi môi cô.
Trong hơi thở hòa quyện, Diệp Sanh Ca nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô thấy rõ hình bóng mình phản chiếu trong đó.
Ngực cô bỗng thắt lại, trái tim trở nên nặng trĩu.
“Anh nghĩ rằng hôm đó em chỉ đang dỗ dành anh thôi sao?”
“Anh đã nghĩ em chỉ đang diễn trước mặt mọi người.” Kỷ Thời Đình cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy u sầu. “Vì vậy, anh không dám hy vọng quá nhiều.”
Nghe anh nói, lòng Diệp Sanh Ca càng đau nhói.
“Thời Đình.” Cô nghẹn ngào gọi tên anh, “Tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-oi-em-muon-lam-nung/2774923/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.