Diệp Sanh Ca lặng người nghe anh nói, hồi lâu sau mới khàn giọng: “Anh không cần phải miễn cưỡng bản thân.”
Những nỗ lực của anh, cô đều thấy rõ, nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy được an ủi, ngược lại, càng làm cô đau lòng hơn.
Kỷ Thời Đình chỉ cảm thấy trong lồ ng ngực ngày càng nặng nề, khó thở.
Anh biết Diệp Sanh Ca yêu anh sâu đậm đến nhường nào, biết cô đã hy sinh rất nhiều vì anh. Vì thế, anh đã quyết tâm hoàn thành trách nhiệm của một người chồng và người cha.
Nhưng điều mà Diệp Sanh Ca cần không chỉ là trách nhiệm, và những gì cô muốn, anh lại không thể cho cô được.
“... Hôm trước em nói, em định quay lại làm việc, đúng không?” Kỷ Thời Đình khàn giọng nói, “Em có thể đi đóng phim, làm bất cứ điều gì em thích.”
Có lẽ làm những gì cô yêu thích sẽ khiến cô vui vẻ hơn.
Diệp Sanh Ca nghe vậy, bỗng bật cười: “Trước đây anh luôn mong em chỉ để ý đến anh.”
Nhưng bây giờ, anh lại đang cố gắng tìm cách phân tán sự chú ý của cô.
Có lẽ sự kỳ vọng của cô vào anh, cộng với nỗi thất vọng khi kỳ vọng đó không được đáp lại, đã trở thành một gánh nặng đối với anh, vì anh không còn đủ khả năng đáp ứng cô như trước.
“Sanh Ca, em biết anh chỉ muốn em vui.” Giọng anh nhẹ nhàng.
“Ừ, em biết.” Diệp Sanh Ca cười khẽ, “Bởi vì giờ đây anh không thể khiến em hạnh phúc được nữa.”
“Ừ, em biết.” Diệp Sanh Ca cười khẽ, “Bởi vì giờ đây anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-oi-em-muon-lam-nung/2777108/chuong-994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.