Tàu bay chậm rãi đáp xuống dựng đỉnh đất bằng của núi đá dựng thẳng đứng, xung quanh cũng có rất nhiều núi đá như thế. Vách đá cao khôn cùng, nhìn xuống cơ hồ không thấy đáy, sương mù giăng quanh vực, trong bóng đêm, dốc núi đá trông có vẻ to lớn và thần bí.
Pakun đi ở phía trước mọi người, cô dẫn đầu xuống cửa tàu bay, đối diện là tàu bay của Kurapika, cũng có người đang đi xuống.
Khi đi theo Killua đi xuống, Gon rất lo lắng nhìn tôi, lo tôi sẽ đột nhiên ngã xuống. Tôi vụng trộm vẫy vẫy tay với cậu ấy, hẹn gặp lại. Chúc cậu may mắn, cậu bé.
“Anh không mang theo tôi đi xuống à?” Để còn uy hiếp phân thây v.v... Nhưng tôi thấy Hisoka thờ ơ đi xuống, hắn nghe thấy tiếng tôi, vươn bàn tay trống rỗng bỗng có một lá bài Joker xuất hiện, mặt bài đối diện tôi, sau lá bài là bên mặt tuấn mỹ mang nụ cười tự tin của hắn.
“Vô nghĩa.” Đây là câu trả lời cuối cùng của nhà ảo thuật này, từ đầu tới cuối, hắn không hề quay đầu, tính tình luôn sáng nắng chiều mưa, chỉ có ngữ điệu nói chuyện là luôn hoa lệ không thay đổi.
Trên tàu bay chỉ còn lại một mình tôi, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ mạn tàu, thủy tinh trong suốt in ra gương mặt trắng bệch của tôi. Một chút màu đỏ nhạt đọng lại trên mặt, là vết máu cứng đầu không lau đi nổi.
Tôi nhìn thấy Gon và Killua bước chậm về phía Kurapika, bóng dáng Pakun đứng ở phía dưới hơi cô độc. Cô ấy luôn có vẻ lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223332/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.