Quyển sách trên tay khẽ lật sang một tờ, văn tự cổ xưa trên trang giấy hơi ố vàng, có cảm giác già cỗi gầy gò. Đây là một quyển sách cổ mà Ging tặng cho tôi sau khi anh ta khai quật được trong di tích Ruruta, đồng sở hữu hai mươi mốt quyển. Tôi đọc đã hơn một năm vẫn chưa đọc xong, kiến thức trong sách rất rộng lớn, công việc phiên dịch rất không thuận lợi.
Quyển sách hiện tại trong tay tôi nói về thuật chiêm tinh cổ đại, thần bí thâm ảo như hình vẽ ngôi sao năm cánh trên mặt bìa.
“Mấy giờ.” Tôi nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh, đường hầm rất u ám, tôi có thể nghe thấy nhiều tiếng động của những thí sinh hoặc nhiều hoặc ít chen vai thích cánh* trong bóng đêm. Càng ngày càng có nhiều người đến, có lẽ hơn trăm người đang chậm rãi tăng lên năm sáu trăm thậm chí hơn một ngàn người, không khí dần dần ô nhiễm, có chút khó thở.
*(Tojikachan: chen vai thích cánh: đua sức với nhau để cùng làm việc gì đó)
Hắn im lặng một chút rồi mới trả lời “Bảy giờ mười một phút.”
Tôi gật gật đầu, đã quen với việc hắn một khi sa vào hoàn cảnh âm u tối tăm thì sẽ tự động ẩn mình, chúng tôi ngồi ở chỗ rẽ sâu trong một góc đường hầm, thí sinh đều vây quanh thang máy, cho nên tôi và hắn im hơi lặng tiếng ngồi như là bị xem nhẹ, tự giải trí. Hắn không thích nơi có nhiều người, từ trước kia đến bây giờ, vẫn chưa từng thay đổi, tự mình tra tấn tinh thần mình, mẫn cảm với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223380/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.