Màu sắc của bình minh thật phẳng lặng, tinh thần của tôi bắt đầu hoảng hốt, những tảng sáng trên bầu trời dần xuất hiện như vừa mới tỉnh lại khỏi màn đêm đen, từng tảng từng tảng màu trắng nhẹ trong vắt, dễ chịu như mùi cây cỏ trên chóp mũi vậy.
Bên tai vang lên tiếng động của bánh xe nghiền qua sỏi đá, tiếng chuông thanh thúy treo trên sừng trâu, một đường phá vỡ sự nặng nề trước bình minh đến.
Tôi giơ tay đẩy vài cọng rơm màu vàng của mũ bay đến trên mặt, dụi dụi mắt ngồi dậy vươn vai một cái, sau đó đặt mũ rơm xuống đầu gối, chào hỏi với người đàn ông trung niên đang ngồi ở trên đầu xe trâu chở đầy rơm rạ “Buổi sáng tốt lành, anh Belleno.”
“Chào buổi sáng, cô Miru. Nơi này chính là thành phố Zaban, hội trường cuộc thi Hunter kì 287 ngay tại trong thành phố này.” Belleno lắc lắc roi dài trong tay, màu da ngăm đen khỏe mạnh có dấu vết bôn ba bên ngoài hàng năm.
Anh ta là tài xế của tôi sau khi đi vào quốc gia này, là người đến từ hiệp hội Green của Esme, từng phụ trách quản lý công viên rừng rậm Wisconsin, hiện tại đang tự mình mở một nông trường lớn, làm ông chủ để giải trí.
Tôi ngồi trên chồng rơm giương mắt nhìn lên, nhìn thấy các nhà cao tầng trong thành phố đều có phong cách khuynh hướng Gothic*, bên trên các cánh cửa sổ hình vòm cao đỉnh nhọn có nhiều bồ câu bay qua. Bởi vì mặt trời còn chưa mọc hoàn toàn, nên đường phố rất yên lặng, bầy bồ câu bay từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223382/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.