Tôi ngẫu nhiên sẽ mơ thấy một vài giấc mơ kỳ quái, trong mơ, hoa tươi khắp nơi, bầu trời xanh thẳm, ở bên cạnh tôi luôn có một cô bé tóc vàng mắt xanh đang đứng, cô bé cầm hoa cười ngây thơ khả ái, tôi có chút mơ hồ hỏi cô bé “Chúng ta trở lại Esme rồi sao?”
Đây là mùi hoa Esme, đây là đất Esme.
“Đúng, nơi này là Esme, nhưng nơi này cũng là Meteorcity.” lời nói của cô bé dễ dàng bị cuốn đi trong gió.
Rác trở thành vật chất chủ yếu của thế giới ấy, hoa tươi yếu ớt không chịu nổi một kích, trôi đi dưới bầu trời xanh nhạt, đúng là Meteorcity.
Có người thảnh thơi ngồi trên đỉnh núi rác cao, đối mặt với hoàng hôn, tôi nhìn thấy trên chiếc áo gió màu xanh thẫm anh ta mặc có chữ ‘Pháp’ màu đen, lạnh thấu xương dưới ánh mặt trời lặn đỏ tươi đang bay trong gió mạnh.
(Tojikachan: không biết mọi người còn nhớ không, áo gió có chữ ‘Pháp’ màu đen chỉ có đại đội trưởng mặc thôi, ta nghĩ tác giả đang nói đến đại đội trưởng đầu tiên của đội chấp pháp – Touya Jiren (có nhắc đến trong Kaidou ))))
Anh ta nghiêng mặt lại, dưới mái tóc ngắn màu tím đậm là khuôn mặt tươi cười dịu dàng mà trong trẻo “Không có ai muốn tới thay đổi nơi này sao, vậy thì để tôi làm đi, Meteorcity vốn chính là Esme mà.”
Meteorcity vốn chính là Esme.
Tôi chậm rãi mở mắt ra, trước mặt là tấm màn màu đen, đây không phải là mơ, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, ngực có chút nghẹt thở. Tôi im lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223395/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.