Sợi tơ màu trắng trong suốt có thể phản xạ ánh sáng chậm rãi vươn ra từ đầu ngón tay, giống như một đóa hoa nở không tiếng động trong đêm, hắc ám mà tao nhã.
Mỗi một sợi tơ đều cuốn lấy thứ mình muốn buộc chặt, Meteorcity, hội trưởng lão, Esme, phố Bối Bối, đội chấp pháp, còn có...... Ám.
Trên bức tường xưa cổ lạnh lẽo có những dấu vết không trọn vẹn của một thời đại phồn hoa bị sụp đổ, vụn vặt, phức tạp, có cảm giác mê mẩn, âm u.
Hắn dựa vào bức tường này gần một buổi, trong không khí có mùi hương mà hắn quen thuộc, một loại lạnh lùng, hỗn loạn của Meteorcity, từng người nơi đây đều rất quen sinh tồn ở trong mùi hương ác độc này.
Bên kia bức tường, ngẫu nhiên truyền đến giọng nói của cô ấy với người đàn ông tên Ging thảo luận về một vài văn tự cổ đại, giọng nói mềm mại trong trẻo, lễ phép nhưng không làm người ta cảm thấy xa cách. Ở bên cạnh cô ấy lâu, luôn bất giác cảm thấy thả lỏng, thoải mái, hắn từng phân tích điều này, nhưng do không đủ thông tin nên vẫn rất mơ hồ, rõ ràng chỉ cần là vật còn sống đến gần phạm vi cảnh giác thì bản năng sẽ ra tay giết, nhưng hình như cô ấy không thuộc điều kiện cảnh giác này, cô ấy không hề phòng bị mỗi khi đến gần, thậm chí nắm tay cũng nhanh chóng trở thành một thói quen, hơn nữa còn rất ấm áp, rất thoải mái, và còn rất...... đáng yêu.
Không giống với phụ nữ của Meteorcity, vừa thân mật vừa không ngừng tính toán,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223427/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.