Chỗ đau nhức ở cổ tay kéo đi hơn phân nửa sự chú ý của tôi, vài lọn tóc dính mồ hôi dán lên hai má. Tôi nằm nghiêng trên mặt đất, đầu óc mê man nặng nề đến mức giới hạn giữa đau và không đau cũng lẫn lộn cả, không rõ ngoài chỗ đau như bị xé rách trên cổ tay ra, trên người còn có chỗ nào đang quay cuồng tạo phản hay không.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự hỗn loạn giữa sự thật và ảo giác từ khi tôi đến sống ở phố Bối Bối, thế giới này ở trong mắt tôi trở nên vặn vẹo, trạng thái yếu ớt này sẽ khiến tôi bắt đầu thấy kỳ quái và nghi hoặc rằng nơi này có đúng là một thế giới truyện tranh song song với thế giới cũ không, hay là thế giới mà tôi tự suy ra sau khi đầu óc mình hỏng mất.
Gánh nặng tinh thần và các loại hoài nghi sau khi tôi xuyên qua kỳ thật nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, mấy năm nay, thỉnh thoảng hay xuất hiện những chuyện khiến tinh thần của tôi gần như loạn lên.
Bản thân thế giới truyện tranh đã cho tôi một cảm giác hoang đường, nếu muốn không còn chướng ngại tâm lý thì tôi cần phải có thời gian để xua đi nghi hoặc trong lòng. Dù lớn tuổi nhưng rất ít trải sự đời, nên tôi luôn kém cỏi, chậm chạp trong khả năng làm quen với những thứ lạ lẫm, kì lạ. Kỳ thật chỉ cần không có ai nhắc nhở, thì tôi thật sự sẽ không nhận ra rằng nơi này rất giống một bộ truyện tranh mà kiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223429/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.