Thôi vậy, rất nhiều lúc tôi thật sự hết cách với thằng nhóc này, nhất là khi hắn thật tình cười với mình. Quay mặt đi, kéo tay hắn đi trong trang trại hoa, hiếm khi thấy hắn lộ ra cảm xúc đơn thuần, tuy rằng tôi không biết thì ra nghịch bùn đất, khiến chính mình cùng trang trại hoa trở nên vô cùng thê thảm sẽ làm hắn cao hứng, đừng có nói là hái hoa nhiều quá cho nên mất kiên nhẫn, mới trực tiếp dùng tay đi bốc đất bật cả gốc Mân Côi đi.
Toàn thân cao thấp tất cả đều là bùn đất, còn cả gương mặt kia nữa, đông dính một chút bùn tây dính một chút đất, tính trẻ con của hắn sao mà nặng như vậy?
“Miru.”
Tiếp tục đi, không thèm để ý hắn, cho dù thật sự không tức giận nổi, nhưng cũng không thể tha thứ hắn dễ dàng, bằng không về sau hắn còn như vậy thì làm sao bây giờ.
“Miru.” âm thanh của hắn trầm thấp, khàn khàn nhưng trong trẻo lạnh lùng thêm chút từ tính, khiến cho người nghe có cảm giác bị mê hoặc, người nào không biết chuyện nghe xong còn tưởng rằng thằng nhóc này cực dịu dàng dễ đáng tin tưởng.
Quả nhiên bề ngoài, âm thanh gì gì đó tất cả đều là mây bay, nói trắng ra là thằng nhóc này chuyên tùy hứng làm bậy thành cực phẩm rồi.
Hắn nắm lại tay của tôi, nắm có chút chặt, tôi bị hắn giữ lại, quay đầu nhìn hắn.
Thấy hắn tay kia ở túi quần lục lọi, rồi lấy ra một đóa hoa Mân Côi tím nửa nở, nhan sắc mát lạnh trong sáng, đóa hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223531/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.