Tôi úp sấp trên sàn sạch sẽ hơi lạnh, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh làm toàn bộ tầng một sáng lên.
“Hoa Mai Dã Lam nhà Shami, quả Thông Hiệp nhà Sahil, hoa Miêu nhà Pade, cỏ Tử Nguyệt Linh nhà Harris, còn có hoa Lam Đằng nhà thợ sửa chữa, hoa Nguyện Vọng nhà Shoyo bên cạnh nhà Pade, ừm, số lượng đại khái nhiều như vậy……”
Tôi quỳ hai cái đùi xuống, nằm úp sấp lên giấy trắng a4 tô tô vẽ vẽ, ngẫu nhiên lại híp mắt cảm thụ luồng gió giờ tý thổi vào phòng, bút chì trong tay luôn chuyển động giữa ngón cái cùng ngón trỏ, trên sàn có rất nhiều trang giấy phác hoạ các loại hoa.
Nằm úp sấp mệt mỏi liền xoay người nằm xuống, tôi cầm lấy giấy phác hoạ hoa Nguyện Vọng vừa vẽ xong “Ừm, tuy rằng kém hơn ngài Mizuno làm văn học mỹ thuật tạo hình, nhưng cũng có thể nhìn ra được mình vẽ cái gì. Năm nay hẳn là Majo sẽ lại vội đến mức gác chân lên cổ, sân nhà anh ta đang mọc rất nhiều cỏ dại, có rảnh thì giúp anh ta chú ý các cô gái tốt vậy, bằng không sớm hay muộn anh ta sẽ phải sống một mình đến già.”
Tôi nằm, cảm thụ mùi thơm ngát của sàn gỗ thô, thời tiết thật đẹp.
Một cơn gió to bỗng thổi mạnh vào nhà, có mấy trang giấy đều bị cuốn bay, bay ra ngoài cửa sổ thủy tinh, tôi nhanh chóng bật dậy chạy chân trần đến cạnh cửa sổ, nhìn thấy mấy trang giấy tô xanh tô trắng bay ra khỏi cổng, bay giữa không trung. Mân Côi nở rộ lay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/1223561/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.