“Chồng à…” Hứa Chi Nhan giả vờ như không nghe thấy, mặt đỏ bừng gọi thêm một tiếng, giọng run như nước: “Anh không thấy hôm nay em… rất đặc biệt sao?”
Đúng là đặc biệt. Đặc biệt đến mức…
Cận Thương Châu siết chặt chiếc áo vest trong tay, ngón tay căng đến nỗi gân xanh nổi rõ, ánh mắt muốn dời đi nhưng không thể, cuối cùng vẫn nhìn cô trân trối, mấp máy môi: “Rất đẹp, rất dễ thương.”
“Chỉ thế thôi sao?” Người ta thường nói, nếu nhan sắc không đủ thì mới gọi là dễ thương. Nét thất vọng hiện rõ trên gương mặt cô.
“Không, không phải…” Anh vội vàng trấn an, tay buông áo, cười khẽ một tiếng: “Hứa Chi Nhan, đừng đùa anh nữa.”
“Đùa anh gì chứ?” Vừa nói, cô vừa rút ngắn khoảng cách.
Cô giơ tay chắn ngang bên phải anh, khẽ nhấc một đầu gối, áp nhẹ vào phần nhạy cảm giữa chiếc quần ngủ của anh. Chân mịn màng lướt qua da anh như có như không.
Cô đi giày cao gót bảy phân, chỉ vừa đủ để trán chạm cằm anh.
Hứa Chi Nhan ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mơ hồ lại vừa cố chấp: “Anh cúi xuống chút được không, nói chuyện với em dễ hơn.”
Cận Thương Châu không thể chịu nổi kiểu nũng nịu này của cô, nhất là khi hai chân cô cứ kẹp lấy khiến anh không thể lùi lại. Anh đành siết eo cô, xoay người đổi vị trí.
Cô bị ép vào cánh cửa phía sau, mặt kính nóng rực.
Anh nhấc cô lên, nâng cao đến khi tầm mắt hai người ngang nhau, hỏi cô: “Như vậy được chưa?”
Hứa Chi Nhan không mở mắt. Mùi sữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-ky-yeu-duong-thap-bat-du/2988196/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.