Lục Viễn Phương tức giận đến phát cười.
“Cô nhóc, tôi không có hứng thú với mạng của cô! Nhưng theo tôi được biết thì hôm nay là sinh nhật của Lệ Minh Viễn, cô gấp gáp về nhà như vậy là vì muốn tổ chức sinh nhật cho anh ta sao?”.
“Tôi...!Nếu tôi nói đúng vậy thì sao? Lục Viễn Phương, tôi nói cho ông biết, ông mà không thả tôi đi, chủ nhà tôi một lát nữa không thấy tôi đầu sẽ phải người đi tìm thôi! Đến lúc đó chú tôi mà biết được người bắt tôi đi là ông thì nhất định sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”
Lục Viễn Phương cười lạnh nói: “Tôi mà phải sợ anh ta sao?”.
“Ngược lại, Lục Viễn Phương, tôi sẽ không dẫn ông tới gặp cô giáo của mình đâu, tôi cũng sẽ không nói cho ông biết chỗ ở của cô ấy! Tốt nhất là ông hãy dẹp cái ý nghĩ này đi.
“Nếu đã như vậy...!Tôi không gặp được người mình muốn thì con nhóc như cô cũng đừng mong sẽ gặp được người cô muốn!”
“Lục Viễn Phương! Đồ đê tiện!”
“Tôi vốn dĩ là vậy mà.
Cô nhóc không nghĩ đến chuyện này sao? Tôi thì tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con họ...!Tôi chỉ muốn đứng nhìn hai người từ xa mà thôi”.
“Có ý gì vậy? Lục Viễn Phương, tôi nghĩ ông là người biết rõ hơn ai hết, nếu đã không thể cho hai mẹ con họ cái gì, không thể đối xử thật tốt với họ thì tốt nhất cả đời này đừng xuất hiện thì hơn! Nếu không ông mà chọc cô giáo tôi tức giận, ông sẽ như tự rước họa vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-la-cua-em/1205141/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.