"A a a.
Đau! Đừng giẫm.
Lâm Đức Trung, hôm nay ông mời tôi đến đây để bị đánh thành như vậy sao, ông không cho tôi một lời giải thích thì tôi sẽ không để yên cho nhà họ Lâm các người!” "Không được vô lễ với bác Lâm!"
Lâm Đức Trung lúc này vừa tức giận vừa cảm động, cô nhóc này thật là Đắc tội với những người này đối với ông ấy không tốt.
Nhưng đắc tội cô nhóc này, tổn thất có thể còn lớn hơn, dù sao cô nhóc còn có một người chồng sắp cưới.
Ông ấy đang âm thầm tìm cứu tinh giữa đám đông, quả nhiên đã nhìn thấy Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn ông ấy lắc đầu.
Ý bảo là ông ấy đừng xen vào.
Lâm Đức Trung lập tức tìm được chủ kiến, đi tới nói: "Noãn Tâm bớt giận đi.
Ngoan, cháu đừng nóng giận, để dì Lâm tìm cho con đồ ăn ngon."
Bà Lâm vội vàng nói: "Người đâu, mau lấy một đôi dép cho Noãn Tâm.
Sàn nhà đều là mảnh thủy tinh vỡ, lỡ bị thương thì làm sao được."
Lâm Xuân Mạn cũng trách cứ: "Noãn Tâm, cậu thật là, cậu nhìn ai không vừa mắt thì nói cho bố tớ biết, cứ việc nói ra là được, tại sao cậu phải tự mình động tay như vậy?"
Thái độ của ba người nhà họ Lâm khiến mọi người sửng sốt.
Cái quái gì thế?
Không nên xin lỗi người bị thương sao? Không nên trách cô bé này vì đã làm hỏng bữa tiệc sinh nhật sao?
Nhưng đây là loại thái độ gì?
Trước tiên là xoa dịu kẻ gây chuyện, vì sợ kẻ gây chuyện bị thương?
Người trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-la-cua-em/1205348/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.