Bị điểm mặt Diệp mẫu lập tức trừng Diệp phụ, Diệp phụ luống cuống, hận cực nam hài. Nam hài rụt người, ai oán nhìn nữ tử. Tam lão phu nhân và các gia chủ bây giờ làm sao không rõ. Bối phận cao, luôn được mọi người nể trọng bưng lấy, Tam lão phu nhân xử quải trượng, trừng mắt nhìn người của Diệp gia rồi đứng dậy.
"Chuyện xấu trong nhà không thể ngoại truyện. Phong Nhã ngươi tự mình giải quyết. Tam thẩm không can thiệp."
Tam lão phu nhân dẫn đầu rời khỏi, mấy vị gia chủ cũng lục tục đứng dậy cáo từ. Không khí trang nghiêm túc mục lập tức tan rã. Nữ tử vội cười nịnh nọt với Trương Ngọc Quan, đưa mắt bảo nam nô nâng chủ tử dậy.
Trương Ngọc Quan lung lay đứng dậy, đưa mắt nhìn nàng một cái rồi rời đi.
Trương viên ngoại nhìn sắc mặt tiều tụy của nhi tử, lửa dặn cọ cọ đi lên, bà cắn răng nói.
"Diệp Khê! Ngươi chưa nhận rõ thân phận của mình phải không? Là ngươi tính kế để gả vào Trương gia. Chính bản thân ngươi muốn làm nương tử của Ngọc Quan. Bản thân ngươi còn có tư cách gì câu tam đáp tứ. Nếu ta không cho ngươi nạp thị, Ngọc Quan không đồng ý cho ngươi nạp thị. Ngươi có bất mãn cũng phải nhịn cho ta."
Nữ tử vẫn nhe răng cười nịnh nọt với Trương viên ngoại. Bà một hơi không đi lên, trong lòng thầm chửi thứ lưu manh da mặt dày. Còn không biết hối cải phải không. Nghĩ thế, Trương viên ngoại đưa mắt nhìn Diệp mẫu.
"Diệp gia các người nếu cảm thấy không hài lòng có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-lam-mong/289129/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.