Edit: anh Dờ
"Anh Bân?" Diệp Gia* cầm khăn mặt lau tóc, khó hiểu nhìn Vương Văn Bân đang ngẩn người cầm di động.
*Gia (嘉 /jia/): tốt đẹp, may mắn .
Vương Văn Bân đứng lên, "Tôi đi ra hút điếu thuốc." Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Diệp Gia cười một chút, sau đó mặc lại quần áo cho tử tế. Đợi hồi lâu Vương Văn Bân vẫn chưa về, thế là lên giường đắp chăn đi ngủ. Giường khách sạn rất lớn, Diệp Gia nằm lên chiếm không tới một phần ba.
Quả nhiên tới sáng Vương Văn Bân vẫn chưa về. Lúc trả phòng, lễ tân bảo Vương tiên sinh đã trả rồi. Diệp Gia liền hiểu ra, tối hôm qua lúc nghe điện thoại xong, Vương Văn Bân cứ khác khác. Có điều dù sao đây cũng là lần đầu cậu được người ta mang đi thuê phòng, cuối cùng cũng không có làm thật, không biết vụ buôn bán này là lời hay lỗ.
Diệp Gia duỗi thắt lưng, về đến nhà lăn ra ngủ tiếp.
Ngủ đến tận ba bốn giờ chiều, cậu dậy gọi đồ ăn ngoài, mở TV vừa xem phim vừa ăn cơm. Cơm nước xong, hộp đũa chưa dọn, phim cũng chưa chiếu hết, liền ngồi ngây người.
Chuyện xảy ra tối hôm qua cứ như là nằm mơ. Club của bọn họ không phải loại club cao cấp gì, nghiêm khắc mà nói thì chỉ có thể coi như quán bar, khách tới toàn là người trẻ tuổi thu nhập tầm trung, chủ yếu đến tìm vui.
Cậu ngồi ế chỏng chơ gần một tháng rồi, đây là lần đầu tiên có người ra giá cao mang cậu vào khách sạn. Từ lúc vào club là đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-muon-dui-om-mot-chut/2021614/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.