Sau khi Lí Tuyết rời đi, tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Bởi vì vò rượu đấy khá nặng, tôi cũng không biết là cô ấy có thể mang được về không. Dù sao sức khỏe của cô ấy đang rất yếu, dường như không còn bao nhiêu sức lực nữa rồi. Sau khi trở về phòng, Nha Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi, không kìm nổi nghi ngờ hỏi: “Sao rồi, có phải lo lắng cho cô ta rồi phải không?” Tôi gật đầu: “Đúng, tôi sợ rằng cô ta không còn đủ sức lực mang vò rượu lên trêи lầu.” “Lo lắng quá rồi….”, Nha Cô nói, “Chúng ta chỉ phụ trách việc giúp đỡ cô ta, chứ chúng ta không phải bảo mẫu của cô ta.” Tôi ừ một tiếng, lúc này Nha Cô ngồi đến bên cạnh tôi, cười khúc khích nói: “Sao rồi, có phải thấy chị gái gợi cảm, quyến rũ nên muốn nhân cơ hội này phát triển mối quan hệ?” Tôi cau mày, nghĩ một hồi rồi tò mò hỏi: “”Sao tôi phải phát triển mối quan hệ với cô ta?” “Dù sao thì cậu vẫn thanh niên…. Trong đầu toàn nghĩ những thứ lạ lùng gì đó.” Tôi đáp: “Tôi không có tay sao?” Nha Cô cười phá lên: “Cậu hiểu cái gì vậy, có người yêu rồi ai còn dùng tay nữa chứ.” Tôi trả lời một cách điềm nhiên nhất: “Nếu như có bạn gái, thì cần phải đưa cô ấy đi ăn, dỗ dành cho cô ấy vui, có lúc còn cãi nhau, rồi vô vàn thứ chuyện phiền phức khác nhau nữa. Không phải nhiều chuyện phải dùng đến tay sao.” Nha Cô kinh ngạc đáp: “Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-nhan-cau-nai-ha/220144/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.