Tôi không có 30 vạn tiền mặt, chỉ có thể thời vay Nha Cô. Tôi cũng hứa với cô ta rằng số tiền lần này đợi sau khi tôi xây xong phần mộ cho Trương Đại Sơn, sẽ đưa hết cho cô ta, để cho cô tay dạy tôi. Nha Cô vui vẻ, như một kẻ mê tiền lập tức đồng ý. Mọi việc tạm coi như đã xong. Tôi vốn ngỡ rằng Lí Tuyết cứ như vậy mà đi, nhưng 3 ngày sau, cô ta bỗng nhiên quay lại. So với 3 hôm trước, Lí Tuyết trông tiều tụy hơn rất nhiều. Trước đây dù gì cô ta cũng trông như một cô gái thời thượng, bây giờ thì sắc mặt trở nên xanh xao, tiều tụy, hai mắt quầng thâm, nhìn cô ta trông giống một người mang trong mình trọng bệnh. Lúc mới nhìn thấy cô ta, tôi cũng có chút suýt không nhận ra. Lí Tuyết ngồi trêи ghế sô pha, ngượng ngùng cười với tôi: “Tôi lại đến làm phiền mọi người rồi.” “Nói đi…” tôi đáp, “Gặp phải chuyện gì rồi.” Biểu cảm của Lí Tuyết chẳng có chút sợ hãi hay ưu phiền gì, chỉ ngây người như kẻ ngốc vậy: “Tôi lại mơ thấy anh ta, tôi cảm giác như anh ta muốn đưa tôi đi.” “Sao cô lại nói như vậy?” Lí Tuyết đem mọi chuyện kể lại cho tôi nghe, khiến tôi cũng phải chau mày suy nghĩ. Gần đây cô ấy vẫn luôn mơ thấy người đàn ông đó đến, trong giấc mơ, người đàn ông đấy còn bóp cổ cô ấy, khiến cô ấy không thwor được, còn nói là muốn cùng cô ấy ra đi. Nhưng, đó không chỉ là giấc mơ. Mỗi sáng thức dậy, Lí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-nhan-cau-nai-ha/220154/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.