“Quận… Công tử! Người không sao chứ?” Quản gia vội vàng hỏi.
Chu Nhan chấn động, giống như bị lời gọi này làm cho sực tỉnh, nhưng nàng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên phất đi, rồi lại vội vàng đưa ngón tay lên môi, làm động tác ý bảo chớ có lên tiếng.
Một khắc ấy, rốt cục quản gia cũng thấy được khách nhân ở sau cửa sổ đối diện kia.
Vị khách tung ra vạn kim kia ngồi quay lưng về phía bọn họ, không nói gì. Bóng lưng nhìn qua trông có vẻ còn trẻ, cùng lắm chỉ mới đôi mươi, mặc dù chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, lại giống như lời quy nô nói, khí độ sừng sững như núi non, lạnh thấu xương bức người. Tuy rằng bị người phá cửa xông vào, người đó cũng không quay đầu lại, ngón tay cầm chén rượu bằng sứ men xanh vân băng hơi khẽ động, phát ra tiếng nứt rất nhỏ.
Quản gia căng thẳng trong lòng, vội vàng kéo Chu Nhan, tránh cho nàng trong cơn nóng giận lại muốn gây ra họa gì. Nhưng mà thiếu nữ vừa nổi giận đùng đùng kia lại chỉ nhìn thẳng về phía trước, cứng họng, môi giật giật, giống như cố gắng nuốt lại một tiếng kinh hô.
“Thật ngại quá, quấy nhiễu các hạ rồi! Xin lỗi xin lỗi!” Quản gia rất sợ đối phương phát tác, vội vã nhận lỗi, sau đó lôi kéo Chu Nhan, thấp giọng nói, “Bà cô ơi, đi nhanh đi… Coi như tôi van xin cô.”
Chu Nhan ở đây tựa như đã lấy lại tinh thần, bỗng nhiên lui về sau một bước, cũng không lên tiếng, chỉ là dùng sức đẩy tay ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-nhan/75715/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.