Bảo bôi đưa đôi mắt trong sáng nhìn tôi, lúc này tôi mới bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng kia mà đưa tay lên mắt quệt đi những giọt nước mắt đó.
Lần nào cũng thế, lần nào mơ thấy người đó tôi đều khóc.
Bỏ nỗi buồn qua một bên. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ với bảo bối rồi nói:
"Bảo bối, nay mẹ ra ngoài, con ở nhà chơi với chị Hiền, nhớ là phải ngoan ngoãn nghe không? Cuối tuần mẹ lại cho đi chơi. "
Ánh mắt bảo bối ngay lập tức sáng rực lên, thằng bé mỉm cười toe toét gật đầu lia lịa.
Tôi xoa đầu bảo bối, nụ cười của con như vầng thái dương xóa tan đi nỗi buồn trong lòng tôi.
Hôm nay là thứ hai, tôi cố gắng lết cái thân xác mỏi mệt vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi ra chạy bộ một vòng.
Lúc ra đến cửa, đám vệ sĩ không còn ngăn cản như mọi khi nữa, đồng thời điện thoại tôi reo chuông báo hiệu có người chuyển khoản 500 triệu với nội dung: Nếu thiếu thì nhắn tin cho anh, chúc em đi chơi vui vẻ.
Tôi hơi bất ngờ, gửi một tin nhắn cảm ơn cho Vũ, nhưng đợi mãi không thấy hồi đáp nên tôi bắt đầu chạy bộ.
Cảm giác tự do tự tại thật thoải mái, ngoảnh mặt đi ngoảnh mặt lại đều không có người theo dõi, tôi yên tâm chạy thêm vài vòng nữa quanh cái hồ gần nhà.
Vừa chạy tôi vừa nghĩ mông lung, xin Vũ đi ra ngoài là thế... nhưng mà... trong đầu tôi hoàn toàn trống trơn. Tôi không có một kế hoạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-oi-len-giuong-nao/1829724/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.