"Linh đế, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà ta muốn giúp cũng giúp không được."
Vừa nói, Thư Phàm vừa đẩy cánh cửa thời không ra, chỉ vào quỹ đạo đang không ngừng xoay vần, ánh sáng phát ra đau cả mắt.
"Ngươi xem, ở trên quỹ đạo tuần hoàn không có chiếu mệnh tinh của Tống Bình, linh hồn thực sự đã không còn lưu lại dù chỉ một mảnh nữa."
Chu Sa siết chặt tay áo đến nhăn nhúm, quỹ đạo trước mắt vẫn tuần hoàn xoay vần, nhưng một khi tinh cầu tắt liệm rơi xuống Vãng Sinh vực thì không thể quay trở về quỹ đạo được nữa.
Trên quỹ đạo không có tinh cầu chiếu mệnh của Diêm Tống Bình, lại không cảm nhận được một mảnh hồn phách lưu lạc, đồng nghĩa trên đời này chẳng còn một Diêm Tống Bình nữa rồi.
Ánh mắt Chu Sa tối xầm, hai vai buông thõng xuống, tất cả hy vọng đều biến mất, tưởng chừng như có thể gục ngã.
"Hôm qua Thiên Văn Cẩm có đến tìm ta, nàng cầu xin ta cứu Diêm Tống Bình, nhưng chuyện đến nước này đã không thể cứu vãng rồi." Thư Phàm vỗ nhẹ vào vai Chu Sa hai cái, nói: "Diêm La quân, ta biết ngươi thương tâm, nhưng đây là số kiếp của Diêm Tống Bình, nàng sống cũng gần ba mươi vạn năm rồi, đã đến lúc hồn quy thiên địa."
"Là do ta..." Chu Sa run rẩy nói: "Nếu ta không tồn tại trên đời này, nương sẽ không vì ta mà chết..."
"Hồ ngôn!" Thư Phàm tức giận trách: "Ngươi có biết năm đó vì sinh ngươi, Diêm Tống Bình bất chấp tất cả hay không? nàng thà làm một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-sa-nhat-ban-cong-tu/975327/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.