Phó Kinh Nghiêu sốt ruột đến mức tay run rẩy, tìm khắp giường nhưng không thấy gì.
Ánh mắt bỗng dưng bắt gặp sợi dây đỏ trên cổ tay, trên đó gắn thêm một viên đá xanh biếc như hồ nước, đẹp đến mức không thực, thuần khiết và lãng mạn.
Đây là món quà Khê Khê tặng anh, món quà sinh nhật đầu tiên.
Cô không bỏ anh.
Trong mơ, dường như anh nghe thấy cô nói: “Chồng à, em yêu anh.”
Phó Kinh Nghiêu nắm chặt viên linh thạch, khóe miệng vô thức cong lên. “Khê Khê, anh đợi em trở về.”
Đinh đông!
Chuông điện thoại reo, rồi tắt ngay.
Phó Kinh Nghiêu cầm lên xem, Khê Khê gửi một tin nhắn.
Nhà họ Giang, lại là nhà họ Giang?
Ở đâu cũng thấy bọn họ!
Phó Kinh Nghiêu nhắm mắt lại, gọi điện cho Trần Chiêu.
“Alô, Phó tổng.”
Trần Chiêu hơi ngạc nhiên, Phó tổng lại gọi anh ta.
Hôm qua là sinh nhật Phó tổng, đáng lẽ giờ anh phải đang ở bên phu nhân, không ngờ dậy sớm thế.
Trần Chiêu hỏi: “Phó tổng, hôm nay anh đến công ty sao?”
Phó Kinh Nghiêu khẽ ừ, giọng khàn khàn trầm thấp. “Giao cho cậu nhiệm vụ mới, điều tra nhà họ Giang.”
“Bảo Kỳ Văn Dã đến đây, tôi có việc.”
Trần Chiêu không đổi sắc mặt: "Vâng, Phó tổng.”
…
Gió lạnh gào thét, tuyết rơi đầy trời.
Chiếc thuyền nhỏ màu trắng lướt qua bầu trời, bay thẳng về phía nhà họ Giang.
Lâm Khê ngáp một cái, vừa xoa lưng vừa bóp chân.
Tối qua ngủ không ngon, thật sự rất mệt…
Cô vừa xoa bóp vừa cảm nhận được một luồng khí ấm áp dâng lên từ đan điền,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tich-phu-nhan-lai-bay-sap-boi-roi/2719360/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.