Giang Tế thở ra một hơi, lên giọng dạy dỗ như người từng trải: "Không được nhìn lén, không được nghe lén."
Vợ chồng nhỏ xa nhau cả ngày, ôm ấp, thân mật là chuyện bình thường.
Trước đây, anh ta đã đóng không ít bộ phim thần tượng như thế này, kinh nghiệm đầy mình.
Lát nữa thôi, hai người họ sẽ hôn nhau cho mà xem.
Giang Tế nghiêm túc nói: "Anh cả không có ở đây, anh hai phải dạy em cách đối nhân xử thế. Trẻ con phải học hỏi nhiều vào."
Giang Trì mặt lạnh tanh: "Anh mới là trẻ con."
Giang Tế không chịu thua: "Anh lớn hơn em."
Giang Trì đáp lại: "Nhưng em thông minh hơn anh."
Giang Tế: "Anh thì… ừm… ừm…"
Ngoài việc lớn tuổi hơn, anh ta chẳng hơn được gì.
Sống hơn hai mươi năm, toàn sống phí phạm.
Giang Tế bỗng gào lên thảm thiết: "Anh cả ơi, anh mau về đi, em út không nghe lời em nữa rồi!"
"Anh cả! Anh cả!!"
Giang Trì hất tay anh hai ra, giọng đầy vẻ chán ghét: "Đừng làm ồn, quay về đi."
"Ồ."
Giang Tế im bặt, ngoan ngoãn quay trở lại chỗ ngồi.
Dưới ánh trăng, hai người nắm tay đứng cạnh nhau, trông như một đôi thần tiên quyến lữ.
Giang Tế ở hiện trường "ăn cẩu lương," thốt lên: "Bỏ qua ân oán giữa hai nhà, em gái và Phó Kinh Nghiêu đúng là cặp đôi trời định."
Giang Trì khẽ "ừ" một tiếng, miễn cưỡng đồng tình với lời anh hai.
Đã đến mức này rồi, còn làm được gì nữa?
Chấp nhận thôi.
Lâm Khê giới thiệu: "Họ là…"
"Anh biết, em trai của Giang Đình." Phó Kinh Nghiêu ánh mắt sâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tich-phu-nhan-lai-bay-sap-boi-roi/2719376/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.