Thôi Ngọc khuyên: “Thử xem, không lỗ vốn đâu.”
Ánh mắt A Nghiêu kiên định: “Ta nhất định sẽ trở thành Phong Đô đại đế, sửa lại sổ sinh tử!”
Thực tế chứng minh, Thôi Ngọc không nhìn sai người. A Nghiêu làm việc gì cũng xuất sắc.
Khi còn sống, hắn là cửu ngũ chí tôn. Khi làm quỷ sai, hắn là người câu được nhiều hồn nhất, trở thành thần linh trong thời gian ngắn nhất.
Như mong muốn của y, địa phủ cuối cùng cũng có người đứng đầu, còn Thôi Ngọc thì được giải phóng, cười vang sảng khoái.
Nhưng chưa kịp cười xong, y đã nghe một tin dữ.
“Ta muốn đi tìm nàng, địa phủ giao lại cho ngươi.”
Nụ cười của Thôi Ngọc tắt lịm, cố kìm nén cơn giận, nhẫn nại hỏi lý do.
A Nghiêu nói: “Nàng không thể quay về, không thể quay về...”
Thôi Ngọc nghiến răng đồng ý: “Sớm đi sớm về. Ta sẽ nhớ ngài, Phong Đô đại đế!!”
Phong Đô đại đế sẽ trở lại, một trăm năm, cùng lắm là hai trăm năm. Cố gắng lên.
Không ngờ, lần này đợi đến năm trăm năm.
Có Thôi Ngọc trấn giữ địa phủ, A Nghiêu hoàn toàn yên tâm. Hắn tự mình nhảy vào luân hồi, đi tìm bóng dáng của sư phụ.
Cạc cạc cạc!
Một con quạ đen đậu trên cành cây, bộ lông đen óng hòa lẫn vào màn đêm.
A Nghiêu ngẩng đầu, ánh mắt quỷ dị của hắn và con vật ấy chạm nhau.
“Cạc cạc cạc! Cạc cạc!!”
Con quạ dường như rất sợ hãi, dang rộng đôi cánh, bay thẳng lên trời bằng hết sức bình sinh.
Không thể để nó chạy thoát!
Mũi chân A Nghiêu khẽ điểm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tich-phu-nhan-lai-bay-sap-boi-roi/2719419/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.