Trước khi gặp mặt Chu Ngọc Hà, Đường Chấn Vân đã chắc chắn rằng cô ta không thể là hung thủ, bởi vì chủ nhà trọ trước đó đã nhìn ảnh và xác nhận rằng cô ta không phải là Chu Ngọc Hà mà ông ta từng gặp. Thế nhưng, khi so sánh với ảnh trong hồ sơ hộ khẩu, cả anh và Lương Kiến đều nhận ra: cô ta chính là người phụ nữ trong khung ảnh. Anh lấy từ trong túi ra sợi dây chuyền mà Hạ Mạc tìm thấy trong hố chôn xác ở Tuệ An Lý, đưa cho cô ta xem.
“Cô nhìn xem có nhận ra vật này không?”
Chu Ngọc Hà vừa nhìn thấy ảnh mình trong khung lập tức tròn mắt kinh ngạc.
“Anh… sao anh lại có cái này?”
“Trong ảnh là cô à?”
“Đúng, là tôi.” Cô gật đầu.
“Chúng tôi tìm thấy nó ở hiện trường một vụ án mạng. Cô từng tặng sợi dây chuyền này cho ai chưa?”
Chu Ngọc Hà không nói gì, chỉ đứng dậy đi tới đầu giường, lấy ra một gói khăn tay nhỏ trong ngăn kéo tủ đầu giường. Cô đi đến trước mặt Đường Chấn Vân, nhẹ nhàng mở khăn tay ra. Bên trong là một sợi dây chuyền gần như giống hệt, chỉ khác ở ảnh trong khung là ảnh một cô gái trẻ khác.
“Cô ấy tên là Tả Bình, chữ ‘Bình’ trong từ ‘Bình phong’. Cô ấy là bạn học cấp hai của tôi, cũng là người bạn thân nhất của tôi. Năm chúng tôi tốt nghiệp, cô ấy chuẩn bị đi Bắc Bình kết hôn, vì vị hôn phu của cô ấy muốn chuyển đến Bắc Bình sống. Chúng tôi đã cùng nhau mua hai sợi dây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tuoc-duong-quy-ma-tinh/2910958/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.