Tả Đằng Long lại nâng tách trà uống một hơi lớn, rồi tiếp tục: “Sau đó thì, nó không đến tìm tôi nữa, tôi cũng mặc kệ, xem như không có đứa con gái này. Về sau, dì của nó đến tìm tôi, bảo là từ nhỏ mẹ nó mất sớm, nếu cả tôi là cha cũng không quan tâm, thì thật quá đáng thương… Bà ấy vừa khóc vừa sụt sùi trước mặt tôi, làm tôi phiền c.h.ế.t được. Không còn cách nào, tôi mới miễn cưỡng đồng ý chuyện hôn sự của nó. Nhưng tôi cũng nói thẳng: nếu nó đã chọn hắn, thì đừng bao giờ về nhà mà than khổ, mà xin cơm. Tôi còn nói rõ ràng, tôi sẽ không cho nó một xu tiền cưới hỏi nào. Trong lễ cưới hôm đó, nó còn cãi nhau với tôi, bảo là chẳng cần tiền của tôi.” Tả Đằng Long nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, “Đúng rồi, chính lễ cưới hôm đó là lần cuối cùng tôi gặp nó với tên họ Ôn. Mà này, các người đến hỏi chuyện là vì sao? Có phải nó gặp chuyện gì rồi không?”
“Cô ấy cao bao nhiêu?”
“Cỡ mét sáu. Cụ thể tôi không nhớ rõ. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lương Kiến và Đường Chấn Vân nhìn nhau, rồi mới nói: “Chúng tôi phát hiện một bộ hài cốt tại hiện trường vụ án ở đường Tứ Mã, bên cạnh hài cốt có một vật chứng. Theo lời Chu Ngọc Hà, đó là món quà chia tay năm xưa cô ấy tặng Tả Bình.” Lương Kiến lấy sợi dây chuyền ra, “Chính là cái này.”
Ông già nhận lấy dây chuyền, nheo mắt nhìn một lúc lâu.
“Đúng, là của nó. Hồi đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chu-tuoc-duong-quy-ma-tinh/2910963/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.