Trình phu nhân bắt đầu khóc lớn hơn, giọng nói càng lúc càng nức nở
"Nếu có chết...tôi sẽ chết cùng ông...tôi sẽ không để ông lẻ loi ra đi một mình"
....
....
....
"Vì chúng ta là một gia đình"
Trình lão gia đến ôm người vợ suốt cả đời tận tụy vì gia đình của mình vào lòng, để bà tự do trút hết nỗi u uất trong lòng theo nước mắt.
"Hãy nghe tôi...Tiểu Phong rất cần bà"
Nói tới đây, ông cũng khóc, trong lòng đau buốt từng cơn.
Trình phu nhân không trả lời, cứ để nước mắt rơi mãi như vậy, ướt hết cả vai áo của ông.
"Hứa với tôi...hãy yêu thương Tiểu Phong luôn phần của tôi...có được không?"
*gật*
Cái gật đầu rất nhẹ, nhẹ đến nổi tưởng chừng như chưa xảy ra.
Mọi đau thương dường như đang bao trùm lấy Trình gia.
Những ngày tiếp theo, Trình Thiết Lập lo lắng mọi thứ cho mẹ con Trình Phong an toàn rời khỏi Trình gia. Mọi việc có vẻ rất chu toàn, rất hoàn hảo, nhưng Trình lão gia không biết, phu nhân của ông lại có một kế hoạch hoàn toàn khác.
Buổi tối hôm đó, trời quang mây tạnh, khung cảnh êm đềm bình lặng đến kì lạ. Người ta hay bảo nhau rằng, những trận bão lớn thường ập đến khi mọi thứ bình lặng như thế.
Trình phu nhân bí mật dắt Tiểu Phong vào một mật thất nhỏ, trong đó đầy đủ tiện nghi và tuyệt đối an toàn. Đây là mật thất riêng được Trình Thiết Lập xây lên để phòng những trường hợp bất trách cần dùng đến. Bình thường bà rất ít khi vào đây, nhưng hôm nay, lần đầu bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chua-bao-gio/280247/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.