Chiều tà buông xuống, ánh mặt trời chập chờn như sắp tắt. Xe ngựa lăn bánh trên con đường yên tĩnh, Yvette ngồi trong xe, đầu tựa vào thành gỗ, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, tiếng vó ngựa vang lên đều đặn, hòa cùng suy nghĩ đầy lo lắng của Zachley. Hắn quay đầu, ánh mắt thoáng dừng lại ở cánh cửa xe đóng kín, giọng thấp thỏm gọi: “Yvette.”
“Làm sao vậy?” Giọng nàng nhẹ nhàng, mang theo chút buồn ngủ, vọng ra từ trong xe.
“Ta...” Zachley vừa định mở lời, nhưng đột nhiên, không khí xung quanh d.a.o động, một luồng sóng nhẹ lướt qua. Một chiếc lá hình con thoi khẽ đáp xuống nóc xe.
Hắn lập tức cảnh giác, ngoái đầu lại, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Âm thanh rồng ngâm vang lên, trầm đục và đầy uất hận. Nó không lớn, nhưng những rung động nhỏ trong không khí khiến lá cây gần đó rơi xuống, bị bánh xe nghiền nát. Zachley nhận ra ngay tiếng ngâm đó.
Là Presco!
“Anh họ?” Yvette lo lắng hỏi, nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của hắn.
“Không có gì,” giọng Zachley trở nên lạnh lùng, “Yvette, giữ chặt lấy xe ngựa.”
Lời nói của hắn xóa tan cơn buồn ngủ trong Yvette. Nàng lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn bên trong xe, cảm nhận sự căng thẳng trong lời hắn.
Bên ngoài, Zachley nhảy xuống đất, cơ thể nhanh chóng biến hóa. Trong nháy mắt, một cự long khổng lồ màu đen, lớn gấp mấy chục lần chiếc xe ngựa, hiện ra. Hắn dùng móng vuốt sắc bén cắt đứt dây cương, nâng bổng xe ngựa lên. Với đôi cánh mạnh mẽ, hắn lao thẳng vào rừng rậm, mang theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chua-khoi-mot-con-ac-long/324113/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.