Khi tiếng chuông ầm ĩ chói tai buông xuống, tất cả ngọn đèn xung quanh nháy mắt tắt phụt.
Bóng tối phủ kín vạn vật.
Sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm toàn bộ căn phòng, tĩnh mịch cùng âm u như hóa thành thực thể, đè ép dây thần kinh căng thẳng của con người, lần theo xương sống trườn bò lên cái ót.
Mọi giác quan trong bóng tối bị khuếch đại đến vô hạn, trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Mạc Dịch vô thức hít thở thật nhẹ như sợ quấy nhiễu thứ gì.
Ánh sáng xanh yếu ớt lọt qua những khe gỗ niêm phong ô cửa sổ hắt vào phòng, phản xạ màu vàng óng rực rỡ trên mái tóc rũ qua vai đứa bé gái.
Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên âm thanh đế giày ma sát với mặt đất, tấm sàn gỗ không chịu nổi trọng tải mà kêu lên kẽo kẹt, tiếng bước chân nặng nề chậm chạp vang vọng, cực kỳ rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Trái tim Mạc Dịch như ngừng đập.
Tại sao đèn tắt rồi mà vẫn có người chơi dám đi lại ở bên ngoài?
Anh hơi nghiêng đầu nhìn qua khe hở của cánh cửa khép hờ.
Vài tia sáng vàng vọt ảm đạm chiếu lên một góc hành lang, theo tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần.
Dưới ánh đèn, màu sắc trên giấy dán tường dần sáng rõ, lại bị bóng đêm đen đặc xung quanh nhuộm thành màu xám tro u tối.
— không phải người chơi!
Tim Mạc Dịch đập thình thịch, lưng túa mồ hôi lạnh.
Anh nhanh như cắt nhào về hướng chiếc giường theo trí nhớ của mình.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuc-mung-ngai-thoat-chet-thanh-cong/1472495/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.