Cho dù có thật sự là một cuộc giao dịch ác ý đi chăng nữa, Lệ Minh Nguyệt cũng cảm thấy không có gì đáng để lo lắng cả, đừng nói là Kỷ Phồn Âm, dù có là Chương Ngưng thì cũng không phải là đồ ngốc.
Bạch gia đúng là gia đại nghiệp đại, mà Chương gia cũng không phải là ăn chay.
"Chuyện này tôi đã biết, không cần phải để ý đến." Chuyện của Lệ gia còn đang bận không qua nổi, không rảnh đi quan tâm chuyện của người khác.
"Còn nữa, " Trợ lý lại nói tiếp đi, "Anh trai cô cũng đã biết chuyện này."
"Vậy thì làm sao?" Lệ Minh Nguyệt vẫn không ngẩng đầu lên.
Trợ lý nuốt một ngụm nước miếng: "Ngài ấy không muốn đi ngoại quốc."
Động tác Lệ Minh Nguyệt lập tức dừng lại.
Cô không thể nhịn được nữa, nhắm mắt lại, qua năm sáu giây mới chậm rãi thở ra một hơi.
Trợ lý cũng không dám thở mạnh.
"Giúp tôi gọi điện thoại cho Phạm trợ lý." Cô nói.
"Vâng."
"Còn về phần Kỷ Hân Hân, " Lệ Minh Nguyệt gọi trợ lý lại, "Nếu như cô ta không giúp được gì thì đưa cô ta về lại trường học đi, cũng đã xin nghỉ phép lâu như vậy rồi?"
"Vâng." Trợ lý lau vệt mồ hôi, bước nhanh rời đi.
Lệ Minh Nguyệt rời hai tay khỏi bàn phím, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần một lát, cảm thấy trái tim thật mệt mỏi.
...
Kẻ cầm đầu Bạch Chính Diệp tạo ra một loạt sự kiện này đúng là không có ác ý.
Việc gần nửa năm qua Bạch Trú xài tiền như nước đương nhiên không gạt được người trong nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuc-nghiep-the-than-luong-gio-muoi-van/1058227/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.