"Trước kia đầu óc của tôi không được tỉnh táo mới có thể thích cô, " Tống Thì Ngộ nhìn thẳng vào con đường phía trước, "Nhưng cô chỉ muốn khống chế tôi, cô cũng không muốn làm bạn với tôi."
"... Dừng xe." Kỷ Hân Hân run rẩy nói.
Tống Thì Ngộ quét mắt nhìn ven đường: "Không có chỗ đậu xe."
"Tống Thì Ngộ tôi bảo anh dừng xe!" Kỷ Hân Hân nặng nề vỗ một cái lên tấm che trước mặt, giấy chứng nhận, văn kiện bên trong rầm rầm rơi xuống.
Không biết thứ gì sắc bén lại cứng rắn đáp thẳng xuống mu bàn chân của Kỷ Hân Hân, nước mắt của cô ta lập tức tràn mi mà ra: "Tống Thì Ngộ, tôi từng bạc đãi anh bao giờ chưa, tại sao tôi phải chịu đựng sự sỉ nhục này của anh chứ? Bây giờ anh hối hận vì trước kia đã thích tôi? Có phải anh đã quên rồi hay không, trước kia tôi luôn cự tuyệt anh! Không phải là tôi yêu cầu anh thích tôi!"
"Nhưng mà cô cố tình làm đủ trò quan tâm và mập mờ, để tôi cho rằng cô có chỗ khó nên mới không thể thích tôi." Tống Thì Ngộ nắm chặt tay lái, "Là cô mê hoặc tôi. Mãi đến khi cô rời đi, tôi mới có thể thấy rõ chân tướng ―― "
"Thấy rõ chân tướng như nào? Ý là bây giờ anh chỉ thích cái người tên Kỷ Phồn Âm kia?" Kỷ Hân Hân đưa tay chỉ về phía con đường sau xe, "Tống Thì Ngộ, anh tỉnh táo lại đi! Người mà anh yêu thích hiện tại chính là một Kỷ Phồn Âm có thể dễ dàng đùa bỡn tất cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuc-nghiep-the-than-luong-gio-muoi-van/1058255/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.