Kỷ Hân Hân tạm thời đưa Lệ Tiêu Hành vào danh sách quan sát.
Cô cảm thấy tiết mục diễn xuất đau khổ hôm nay của mình thực sự là hữu dụng, dù sao cũng đã có thể dẫn Lệ Tiêu Hành trở lại chốn cũ, anh ta cũng không phải là không còn tình cảm với cô.
Sau khi đưa Lệ Tiêu Hành trở về công ty, Kỷ Hân Hân liền lấy cớ không quấy rầy anh ta làm việc để rời đi.
Xế chiều hôm đó, Kỷ Hân Hân và Tống Thì Ngộ đi đến triển lãm nghệ thuật.
"Anh còn nhớ là em thích hoạ sĩ này sao?" Kỷ Hân Hân cao hứng nói, "Biết anh ấy mở triển lãm tranh ở chỗ này, lúc về nước em cũng dự định sẽ bớt thời gian đến xem một chuyến, anh mời em thật vừa lúc."
Tống Thì Ngộ thay cô kéo cửa ra: "Đã tổ chức một tuần rồi, cũng sắp kết thúc, cũng may là em vẫn đến kịp."
"Không đến kịp thì cũng chỉ có chờ đợi buổi triển lãm tranh kế tiếp." Kỷ Hân Hân đi vào hành lang ấm áp trưng bày tranh, thoải mái dễ chịu thở nhẹ một hơi.
Cô đúng là rất quen thuộc vị hoạ sĩ này, nhưng phần lớn họa tác đều xem qua ở trên mạng hoặc là ảnh chụp.
Lần này trước khi tới triển lãm tranh, Kỷ Hân Hân cũng tìm được vài tài liệu tương quan trên mạng về triển lãm tranh này.
Cô và Tống Thì Ngộ vừa đi vừa tán gẫu một vòng, sau đó cô nghi ngờ nói: "Em nhớ anh ấy có một bức tranh tên là « Bình thường » rất nổi danh cũng được trưng bày ở đây,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuc-nghiep-the-than-luong-gio-muoi-van/1058291/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.