Kỷ Hân Hân đi xuống máy bay, lúc đứng cạnh băng chuyền hành lý đợi lấy hành lý mới mở điện thoại ra, cũng trực tiếp chuyển điện thoại di động thành chế độ yên lặng.
Sau khi mở máy, nhanh như chớp, vô số tin nhắn và thông báo như bài sơn đảo hải kêu lên vang đội trong điện thoại di động của cô.
Đại đa số tin nhắn là chúc cô thuận buồm xuôi gió, một phần hỏi thăm cô đã tới chưa, còn có một người nói anh ta đã ở bãi đỗ xe, khi nào cô đến thì gọi điện thoại liên lạc.
Kỳ thật lựa chọn đi đón cô có rất nhiều, người chủ động nói là muốn tới cũng rất nhiều, nhưng giữa những chọn lựa như vậy, vì để phòng ngừa xung đột cô cũng phải rất là tinh tế.
Kỷ Hân Hân biết cuộc sống của mình phải luôn đi trên một con đường rất nguy hiểm, không cẩn thận thì sẽ bị lật xe, nhưng qua nhiều năm như vậy, cô cũng đã quen với cái cảm giác du tẩu ở trong nguy hiểm này rồi.
―― Chính là loại cảm giác làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
"Hành lý của cô là màu gì?" Bên cạnh, một người trẻ tuổi vừa mới làm quen với cô ở trên máy bay hỏi.
Kỷ Hân Hân ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng cười cười: "Màu hồng, tôi có treo trên đó một tấm thẻ viết chữ 'Tiên nữ' đó."
"Tôi giúp cô lấy nhé, cô là con gái không thích hợp cầm vật nặng." Người trẻ tuổi lập tức tự đề cử mình.
Kỷ Hân Hân đã quen được người khác xum xoe đãi ngộ như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuc-nghiep-the-than-luong-gio-muoi-van/1058296/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.