"... Kỷ Phồn Âm, chúng ta nói chuyện đi." Tống Thì Ngộ xoa thái dương, "Tất cả mọi chuyện không thể nói trước kia, bây giờ chúng ta đều nên nói rõ."
Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, đùa cợt cười nói: "Tống Thì Ngộ, anh vẫn chưa rõ sao? Kỷ Phồn Âm mà anh muốn nói chuyện đã chết rồi."
Thật sự chết rồi.
"Kỷ Phồn Âm" đứng ở chỗ này chưa từng thích Tống Thì Ngộ.
"Lý do thích anh? Thời gian? Thời cơ?" Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng hỏi anh ta, "Đây chẳng qua chỉ là cảm xúc trong phút chốc, cho dù đột nhiên biến mất, hay dời sang những người khác thì cũng không hề kỳ quái?"
Giọng nói của cô mặc dù rất nhẹ, nhưng một lời một từ đều sắc bén giống như là con dao được tôi luyện trên lửa độc, hung ác đâm vào trong ngực Tống Thì Ngộ.
"... Vậy bây giờ cô thích Bạch Trú hay là thằng nhóc chơi bóng rổ kia?" Tống Thì Ngộ trầm mặc hồi lâu, thấp giọng hỏi, "Tình yêu của cô rẻ tiền thật."
Đáp lại đánh giá của Tống Thì Ngộ, Kỷ Phồn Âm lơ đễnh nở nụ cười: "Đúng vậy, nói không thích thì có thể không thích, phụ nữ luôn vô tình như thế."
Cô tiêu sái phẩy tay với Tống Thì Ngộ, đang muốn quay đầu rời đi, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, dừng lại: "Đúng rồi Tống đại thiếu."
Tống Thì Ngộ giương mắt nhìn cô chờ đợi câu nói, ánh mắt kia đen kịt hơn cả mực.
"Nếu như anh có người yêu hoặc là chuẩn bị đính hôn kết hôn thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng." Kỷ Phồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuc-nghiep-the-than-luong-gio-muoi-van/1058309/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.