Qua ngày hôm sau, Lâm Tuyết Nhi từ trong cơn mê tỉnh dậy.
Cô nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang ân cần ở bên cạnh chăm sóc thì không giấu diếm được cảm xúc nên nở một nụ cười vui sướng.
Gồng mình ngồi dậy, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy đầu vẫn còn đau như búa bổ và có một cảm giác âm ỉ khiến cô phải nhăn mặt.
“Tình trạng của ngươi hiện tại chỉ mới tốt hơn một chút thôi? Ngươi nên nằm xuống nghỉ ngơi tiếp đi?”
Nhẹ tay dìu Lâm Tuyết Nhi nằm xuống, Đế Nguyên Quân lo lắng lên tiếng.
“Ta không biết lý do ngươi bị làm sao nhưng theo như ta thấy thì kể từ khi ngươi nhìn thấy đoạn ký ức đó thì mới bị như thế?”
“Đúng vậy?”
Lâm Tuyết Nhi nhớ lại khung cảnh bản thân ngày hôm qua nhìn thấy thì sắc mặt liền lộ ra vẻ lo lắng, đáp.
“Ta không biết ngươi có cảm nhận giống như ta không nhưng ta thấy trận chiến thời viễn cổ chính là trận chiến của tiên nhân và cổ điện ở trong đầu ta bắt đầu có phản ứng khi đoạn ký ức đó vừa kết thúc”.
“Ta không biết phải lý giải chuyện này như thế nào nhưng có lẽ chuyện đó có liên quan đến cổ điện? Hoặc cũng có thể có sự liên quan giữa cổ điện và trận chiến đó?”
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn cô lộ rõ sự suy nghĩ, đáp.
“Vậy sao? Mặc dù chuyện này vẫn còn rất nhiều ẩn số nhưng ta cũng nghĩ có một mắt xích nào đó cùng với những chuyện mà ta đã từng nghe lúc trước?”
“Tuy hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chue-te-dinh-phong-nhat-dang-doc-ton/612008/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.