[*Tuyết mai của Lư Mai Pha:
Dịch Thơ:
Mai tuyết tranh xuân há chịu nhường,
Thi nhân bàn luận chuyện văn chương,
Mai thua tuyết ấy vài phân trắng,
Tuyết phải nhường mai mấy bậc hương.
Dịch nghĩa:
Mai và tuyết giành xuân với nhau chẳng bên nào chịu nhịn,
Làm cho thi nhân phải gác bút vì mất công bình phẩm.
Mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết,
Tuyết phải chịu thua mai một phần về hương thơm.]
Nhìn hai câu cuối cùng, thanh mực trong tay Tần Vi Mặc nhẹ run lên.
Lạc Thanh Chu viết xong lấy giấy ra, lại mở ra tấm thứ hai, duỗi bút chấm chấm mực nước, không chần chừ, trực tiếp đặt bút.
Tần Vi Mặc dần dần ngừng mài mực, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm ngòi bút nhu uyển nhả mực, nhìn nó phác hoạ văn chương, vốn muốn ngừng thở, hô hấp lại không biết vì sao dồn dập lên.
Lạc Thanh Chu một mạch mà thành, đặt bút thành chương.
Sau khi viết xong một chữ cuối cùng, hắn buông bút xuống, cầm lấy giấy tuyên thổi thổi, sau đó giao cho Tiểu Điệp bên cạnh.
Tiểu Điệp buông đèn xuống, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận, cầm ra ngoài.
Tần Vi Mặc vẫn đứng ở bên cạnh bàn, trong tay vẫn như cũ cầm nghiêng mực, ánh mắt si ngốc, vẻ mặt hốt hoảng.
- Tiểu thư...
Châu nhi bên cạnh nhẹ giọng hô.
Tần Vi Mặc tỉnh hồn lại, dưới ánh đèn lấp loé, đôi mắt như nước, nhìn thiếu niên đứng trước bàn một chút, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng Tô Thanh Uyển ngạc nhiên:
- Thơ hay! Thơ hay! Hay một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chue-te-vo-dich-hoa-tien-tuu/2782125/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.