Tần Vi Mặc đối mặt với ánh mắt của mọi người, lập tức đỏ mặt, lời đã ra khỏi miệng, nước đổ khó hốt, trong lòng lại đúng là có cỗ xúc động, muốn là người đầu tiên đi nhìn thấy tỷ phu viết xuống thi từ, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, Vi Mặc muốn nhìn ngươi làm thơ.
Trong phòng Lạc Thanh Chu lại sửng sốt chớp mắt, vội vàng nói:
- Không dám làm phiền Nhị tiểu thư, có Tiểu Điệp giúp ta là được rồi.
Trong viện nha hoàn cùng ma ma nhóm cũng đều trăm miệng một lời thuyết phục.
- Tiểu thư, không thể!
- Tiểu thư, ngươi sao có thể đi giúp cô gia mài mực, đây là chuyện của hạ nhân.
Tần Vi Mặc mặc dù từ nhỏ yếu đuối nhiều bệnh, nhưng tính tình có chút quật cường, đã nhận định muốn đi vào mài mực, không tiếp tục chần chờ cố kỵ, tránh thoát tay Châu nhi cùng Thu nhi, đi về phía phòng.
Hai tiểu nha hoàn vừa sợ vừa bị dọa, cũng không dám làm trái ý nàng, cuống quít đỡ lấy nàng, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía mấy vị lão ma ma đằng sau.
Mấy lão ma ma kia vẻ mặt nghiêm túc, vừa muốn đi lên thuyết phục, Tần Vi Mặc quay đầu, trên mặt thanh lệ biểu hiện cầu khẩn, ôn nhu nói:
- Ma ma, để Vi Mặc tùy hứng một lần đi, dù sao thời gian của Vi Mặc cũng... Vi Mặc đi vào, trong lòng sẽ vui vẻ...
Nói lời này, lại thêm biểu hiện đáng thương, ai mà chịu được?
Mấy lão ma ma đang muốn thuyết phục, lập tức vành mắt đỏ lên, rốt cuộc không nhẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chue-te-vo-dich-hoa-tien-tuu/2782124/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.