Trong lương đình hoàn toàn yên tĩnh.
Gió đêm phất qua, lá sen trong hồ nước phía trước nhẹ nhàng lay động, nước nổi lên gợn sóng, vò nát ánh trăng lấm ta lấm tấm, vẩy xuống trong con ngươi đen nhánh thâm thúy của thiếu nữ trong đình.
Thân ảnh tuyết trắng kia vẫn không có nói chuyện, từ từ đặt sách trong tay xuống.
Nàng ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, hai con ngươi nhìn qua điểm điểm ánh trăng lắc lư trong hồ nước, đột nhiên hoảng hốt, suy nghĩ xuất thần.
Thần sắc thiếu nữ váy phấn buông lỏng, ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu nữ băng lãnh đứng hầu ở một bên, đột nhiên cười nói:
- Ta vừa mới nhìn thấy ngươi mới trở về, ra ngoài nhìn mấy lần?
- Hừ.
Thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm, quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt cũng nhìn về phía hồ nước.
Trên gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh như băng sương.
Hôm sau, mây đen dày đặc.
Ngoài phòng gió lạnh gào thét, thổi cửa gỗ soạt rung động.
Lạc Thanh Chu trời gần sáng mới ngủ.
Lúc này bị đánh thức, đang muốn nhắm mắt ngủ tiếp, bên cạnh Tiểu Điệp đột nhiên giật giật y phục của hắn, khiếp vía thốt:
- Công tử, người nhìn bên ngoài.
Lạc Thanh Chu ngồi dậy, từ cửa sổ nhìn về phía ngoài.
Trong tiểu viện, một đạo thân ảnh quen thuộc đứng đấy.
Một bộ váy áo màu hồng, mái tóc đen nhánh bị gió lay động, trong tay ngọc trắng thuần cầm một bó hoa, đang đặt ở trước mũi híp mắt nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Trên gương mặt xinh đẹp kia lộ ra biểu lộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chue-te-vo-dich-hoa-tien-tuu/2782146/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.