Lạc Thanh Chu tiến vào hậu hoa viên.
Tần đại tiểu thư một bộ váy trắng, vẫn như cũ ngồi trong lương đình bên hồ nước, đang an tĩnh xem sách.
Hạ Thiền ôm kiếm, đứng ở một bên, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng tuyết, gặp hắn tiến đến, nhìn không chớp mắt, giống như người sáng nay chủ động đi tìm hắn bức ép muốn ăn mứt quả không phải nàng.
Lạc Thanh Chu đội gió tuyết, đi đến trước đình nghỉ mát, cúi đầu chắp tay, tái diễn ba chữ mỗi đêm đều nói kia:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn về phía hắn.
Dừng một chút, khẽ gật đầu, xem như đáp lại.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, vẫn không có thấy được tiếng lòng nàng.
Ngoài miệng không nói lời nào, trong lòng cũng không nói lời nào sao?
Lạc Thanh Chu lại nhìn thiếu nữ lạnh lẽo bên cạnh một chút, ánh mắt vừa nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo của thiếu nữ cũng nhìn về phía hắn, hai con ngươi lạnh lẽo, như gió tuyết ngoài đình.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, chuẩn bị rời khỏi.
Bách Linh đột nhiên xuất hiện, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền thản nhiên, cười nói:
- Cô gia, vừa rồi ở ngoài, người nói ta rất ngọt, so với mứt quả hôm nay người mua cho Thiền Thiền còn ngọt hơn, là thật sao?
Lạc Thanh Chu nhìn bờ môi phấn nộn kia của nàng một chút, đang muốn nói chuyện, Bách Linh đột nhiên lại cười nói:
- Thế cô gia, ngươi nói là ta ngọt hay là Thiền Thiền ngọt?
- Mứt quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chue-te-vo-dich-hoa-tien-tuu/2782152/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.