Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời, không biết trả lời như thế nào.
Bách Linh đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn về phía hắn.
Châu Nhi càng tràn đầy kinh ngạc, tiểu thư sao có thể...
Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, phá vỡ không khí ngột ngạt:
- Tỷ phu, đùa ngươi đó. Hôm nay tạ ơn tỷ phu, Vi Mặc rất vui vẻ. vậy ba ngày sau, Vi Mặc đợi tỷ phu.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu lên tiếng, không tiếp tục nhiều lời, quay đầu nhìn về phía Bách Linh ở cửa:
- Ngươi không đi?
Bách Linh sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra mái hiên, bung dù hoa ra, khua tay với thiếu nữ yếu đuối bên cửa nói:
- Nhị tiểu thư, chúng ta đi đây, ba ngày sau gặp lại.
Nàng chạy tới trước mặt Lạc Thanh Chu, đưa dù hoa trong tay qua.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận dù, che lên đỉnh đầu nàng, che gió tuyết cho nàng, sóng vai đi ra tiểu viện, biến mất ở góc rẽ.
Tần Vi Mặc đứng ở bên cửa, run lên nửa ngày, lẩm bẩm:
- Châu nhi, ngươi nói, tỷ phu có thể giống như Trương Sinh hay không, khảo trúng Trạng Nguyên?
Châu nhi ở bên cạnh lo âu nhìn nàng, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, ngươi... Ngươi vừa rồi sao có thể nói như vậy...
Tần Vi Mặc lấy lại tinh thần, mỉm cười, mở ra giấy tuyên vừa rồi cuốn lên, nhìn bài thơ phía trên, gương mặt thanh lệ bình tĩnh như nước:
- Ta nói chính là lời trong lòng, sao lại không thể nói rồi?
Châu nhi mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chue-te-vo-dich-hoa-tien-tuu/2782169/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.